(FlicksRated.com) – Là một dự án hợp tác Việt – Hàn mang thông điệp về tình mẫu tử và sự tha thứ, Mang Mẹ Đi Bỏ tạo được sự chú ý ngay từ khi công bố. Tuy nhiên, sau lớp vỏ chỉn chu về hình ảnh và ý tưởng, bộ phim lại bộc lộ nhiều hạn chế trong cách xử lý kịch bản và diễn xuất, đặc biệt là ở hai nhân vật trung tâm do Tuấn Trần và Hồng Đào thể hiện. Một bộ phim tử tế nhưng chưa đủ độ sâu để “chạm”, khiến khán giả ra về với cảm giác tiếc nuối nhiều hơn xúc động.
Câu chuyện có tiềm năng cảm xúc, nhưng thiếu chiều sâu
Mang Mẹ Đi Bỏ khai thác đề tài gia đình – cụ thể là mối quan hệ giữa người mẹ và đứa con mang mặc cảm quá khứ. Phim chọn cách kể tiết chế, nhấn vào im lặng, hồi tưởng và khoảng cách thế hệ. Tuy nhiên, thay vì dồn nén cảm xúc để tạo cao trào, cách xử lý kịch bản lại khá hời hợt: nhiều mâu thuẫn được gợi ra nhưng không được phát triển đến cùng, các cú twist tâm lý bị bỏ lửng hoặc giải quyết quá nhẹ nhàng.

Điểm đáng tiếc là tuyến truyện vốn rất gần gũi với khán giả Việt – người mẹ đơn thân, người con bỏ nhà đi, hành trình trở về và chữa lành – nhưng vì thiếu chiều sâu và điểm nhấn, bộ phim chỉ dừng lại ở mức kể chuyện “có ý” mà chưa đủ “chạm”.
Tuấn Trần – đóng khung trong vai “đứa con lạnh lùng”
Trong vai người con chịu nhiều tổn thương, Tuấn Trần tiếp tục thể hiện hình ảnh quen thuộc: ít thoại, ánh mắt đượm buồn, biểu cảm tối giản. Tuy nhiên, thay vì tạo được chiều sâu nội tâm, lối diễn này trở nên “một màu” và nhàm chán, đặc biệt khi kéo dài suốt 90 phút phim. Các cảnh đối thoại giữa anh và mẹ (Hồng Đào đóng) – vốn là xương sống cảm xúc – lại thiếu lực va chạm, khiến khán giả không cảm nhận được sự giằng xé hay đối đầu thực sự.
Đây không phải lần đầu Tuấn Trần thử sức với kiểu vai nặng tâm lý, nhưng rõ ràng, anh cần sự bứt phá trong cách thể hiện để không bị đóng khung vào cùng một kiểu nhân vật qua các phim.

Hồng Đào – một vai diễn bị “ém” đáng tiếc
Ngược lại, Hồng Đào hoàn toàn có khả năng nâng tầm cảm xúc phim nếu được trao đủ đất diễn. Nhập vai người mẹ từng hy sinh thầm lặng, bà thể hiện sự tiết chế và nỗi đau giấu kín qua ánh mắt, cử chỉ. Tuy nhiên, kịch bản không cho bà cơ hội để “bùng nổ” cảm xúc. Nhiều phân đoạn đáng lẽ có thể trở thành dấu ấn, lại bị rút gọn quá nhanh hoặc xử lý mờ nhạt.
So với những vai mẹ từng gây tiếng vang của Hồng Đào trong Thưa Mẹ Con Đi, lần xuất hiện này rõ ràng là một bước lùi – không phải vì diễn xuất yếu, mà vì vai diễn bị hạn chế quá nhiều.

Hợp tác Việt – Hàn: đẹp nhưng “lạc tông”
Phim mang dấu ấn Hàn rõ nét: màu phim tươi sáng, ánh sáng thơ mộng, nhạc nền da diết, kỹ thuật quay chậm được lặp lại nhiều lần để tạo hiệu ứng cảm xúc. Tuy nhiên, chính điều này lại vô tình đẩy cảm xúc phim sang hướng “bi lụy hóa”, làm loãng chất liệu Việt trong câu chuyện vốn cần sự mộc mạc, gần gũi.
Sự “Hàn hóa” nếu không khéo sẽ khiến câu chuyện mất gốc – và Mang Mẹ Đi Bỏ phần nào đã rơi vào chiếc bẫy đó: hình thức đẹp, nhưng cảm xúc không “thấm”.

Một bộ phim tử tế, nhưng chưa đủ chạm
Không thể phủ nhận nỗ lực của ê-kíp trong việc tạo nên một tác phẩm tử tế, có thông điệp rõ ràng về tình thân, sự tha thứ và hành trình trở về. Tuy nhiên, bộ phim vẫn thiếu một yếu tố quan trọng để trở nên đáng nhớ: sự dồn nén và bùng nổ cảm xúc.
Khi ánh đèn rạp tắt, điều đọng lại trong lòng khán giả không phải nước mắt – mà là cảm giác tiếc nuối: cho một cơ hội đã không được tận dụng trọn vẹn, và đặc biệt, cho một Hồng Đào bị đặt nhầm vị trí trong chính câu chuyện về “người mẹ bị bỏ lại”.
NGUYÊN ĐẠT

